Nhớ chiều nào em đến thăm anh
Hai bên đường phố đã lên đèn
Mưa xuân giăng mờ trắng khung trời
Ngồi bên nhau lưu luyến
Mưa thấm ướt đôi bờ vai
Tiếng nhạc tình xao xuyến đôi tim
Mưa giao hòa nước mắt ân tình
Tay trong tay trong tiếng đàn thầm
Nhìn nhau nhưng không nói
Sợ tình yêu chóng phai
Nhưng hôm nay xa rồi
Hương xưa đã phôi pha
Mưa bay trong khung trời
Quạnh hiu sau màn lá
Mưa rơi rơi vô tình
Nghẹn ngào tràn ngập lòng
Chiều buồn về lạnh lùng
Xót xa tình đầu tiên
Có một mình anh đứng trong mưa
Nơi đây hình bóng cũ mịt mờ
Em ra đi không nói một lời
Từng chiều mưa dĩ vãng
Xao xuyến mãi trong lòng anh
Những chiều buồn hiu hắt thương ai
Mưa âm thầm phố cũ đêm dài
Trong cô đơn hình bóng một người
Tìm ai trên lối cũ
Tình yêu không thấy đâu.
P/s: đang phê đến mức khách về hết còn đứng hát.
5g chiều ngày 3/2/2023 tại Connecticut, nhiệt độ bên ngoài đang là -14F, gió mạnh 40-45m/h (60-70 km/g). Gió làm nhiệt độ bên ngoài như là -25F, tức là -32C.
Mình thử tạt nước ra ngoài sân và các bạn xem nhé.
Vợ sắp đẻ.
Vợ sắp đẻ nên tui lo lắng lắm. Không biết cô ấy có đủ khoẻ không? Không biết cô ấy có đau lắm không? Không biết con tui sẽ như thế nào? Mấy ngày tết này bệnh viện có chu đáo không? Lo lắng quá nên tui….đi ngủ.
Qua 4 lần tịnh tâm Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây?” Vị sư phụ đáp: “Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ”.
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã tha thứ cho họ sư phụ ạ. Nhẹ cả người! Coi như xong”. Sư phụ đáp:“Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra và thương yêu họ”. Người đệ tử gải đầu "Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương họ thì...Thôi được con sẽ làm" Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình. Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy”. Lần sau người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Người đệ tử hớn hở thưa rằng mình đã ghi ơn hết mọi người vì nhờ họ mà anh đã học được sự tha thứ! Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không thứ tha ?”.
'' Cứ ôm hoài sầu hận
Chỉ kiến mình ta đau
Người vẫn cười hỉ hạ
Còn ta tóc bạc màu. ''
Như Nhiên
Namo Buddhaya
__(())___